Ông sinh ngày 27 tháng 2, 1949 (trong khai sinh ghi năm 1950) tại xã
Diễn Lộc, huyện Diễn Châu,
tỉnh Nghệ An.Ông
sinh ra trong dòng họ Thái, được coi là hậu duệ của Tao Đàn Phó Nguyên Soái Thái Thuận dưới triều Lê Thánh Tông.Ông từng học Đại học ngoại ngữ
Matscova (khoa phiên dịch tiếng Anh) 1967 – 1974. Phiên dịch tiếng Anh và Nga ở
Bộ Thủy Sản. Dạy tiếng Anh và văn học Anh tại Đại học Sư phạm ngoại ngữ Hà Nội
1975 – 1978. Sau đó ông về làm biên tập sách tại nhà xuất bản Lao Động, Hội nhà
văn. Hiện thuộc biên chế Hội Nhà văn Việt Nam, phó chủ tịch Hội đồng Văn học
nước ngoài và ủy viên Ban đối ngoại của hội. Hiện ông đang sống và làm việc tại Hà Nội.
Đã xuất bản khoảng 70 đầu sách, gồm thơ dịch, truyện ngắn và thơ sáng
tác. Hơn hai mươi năm tổ chức lớp học thêm tiếng anh cho sinh viên, với gần 300
người một lớp, rất nhiều thế hệ học sinh, sinh viên đã trưởng thành và thành
công từ lớp học tiếng anh này của ông.
Mình cũng mê thơ lắm, gần đây có đọc thơ Thái Bá Tân,
nhưng tuyệt nhiên không thấy chút cảm xúc nào.
Thứ nhất, thơ Thái Bá Tân thiếu tính nghệ thuật.
Trong mấy bài thơ châm ngôn của ông, mình không tìm thấy những phép ví
von, so sánh độc đáo. Ừ thì cứ cho là giản dị đi, nhưng đã là thơ,
nghệ thuật phải đặt lên hàng đầu, nếu không
thơ sẽ khô khan, trần trụi, xấu xí.
Thứ hai, một nhà thơ thông
thường làm một bài thơ ngắn thôi cũng phải suy tư, chỉnh từng câu chữ
suốt mấy ngày. Đằng này, lão Thái ngày nào cũng post lên face mấy
chục bài, nên chất lượng hẳn là dự đoán được.
Thứ ba, ý nghĩa giáo dục
trong thơ không đảm bảo. Ông khuyên người ta quyết tâm đi đến thành công
nhưng lại gieo giắc cho giới trẻ lòng bất mãn, những nỗi muộn phiền,
hoài nghi về xã hội. Ông phiến diện, một chiều, chỉ một mực đề cao
tự do dân chủ phương tây, trong khi các xã hội ấy cũng đầy rẫy bất
công.
Xin dẫn một bài thơ chứa đầy rẫy
quan điểm phản động cùng giọng điệu điêu ngoa của “thầy Tân”:
Chứ nói chung là nhục.
Nhục phải làm thằng dân
Một nước giỏi nói phét,
Lãnh đạo thì ngu đần.
Riêng hai chữ “cộng sản”
Đã đủ nói phần nào.
Làm thằng dân cộng sản
Có gì mà tự hào?
Mà tự hào sao được
Khi mấy triệu dân ta
Vượt biên, thà chết biển
Hơn phải chết ở nhà!
Tự hào là yêu nước.
Yêu nước phải biểu tình.
Mà biểu tình nó oánh.
Quân ta oánh quân mình.
Nhục phải làm thằng dân
Một nước giỏi nói phét,
Lãnh đạo thì ngu đần.
Riêng hai chữ “cộng sản”
Đã đủ nói phần nào.
Làm thằng dân cộng sản
Có gì mà tự hào?
Mà tự hào sao được
Khi mấy triệu dân ta
Vượt biên, thà chết biển
Hơn phải chết ở nhà!
Tự hào là yêu nước.
Yêu nước phải biểu tình.
Mà biểu tình nó oánh.
Quân ta oánh quân mình.
Là một nhà giáo dục, không
hiểu sao ông lại đi ca ngợi Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Huỳnh Thục
Vy. Những kẻ ấy quá khứ vốn đã bất hảo, liệu còn lên mặt dạy đạo
đức cho ai.
Huỳnh Thục Vy là một kẻ chống đối
điên cuồng và cũng điêu ngoa không kém, thì lão Thái lại không tiếc lời ca
ngợi:
Cháu - cô gái xinh đẹp,
Đẹp cả ngoài lẫn trong.
Nhìn cháu mà cứ nghĩ
Cái đẹp của non sông.
Chúng, chính quyền, thật xấu.
Vừa ác vừa bất minh,
Đến mức không muốn nghĩ
Đó là chính quyền mình.
Cháu như người phụ nữ
Trong tranh Delacroix,
Guidant le peuple
Mà peuple - là chúng ta.
Cháu chỉ muốn công lý,
Dân chủ và tự do.
Tự do cho cả chúng,
Mà chúng, bọn côn đồ
Lại luôn truy bức cháu,
Dùng cả cách đê hèn.
Ngẫm mà thấy phẫn nộ.
Thấy nhục cho chính quyền.
Đẹp cả ngoài lẫn trong.
Nhìn cháu mà cứ nghĩ
Cái đẹp của non sông.
Chúng, chính quyền, thật xấu.
Vừa ác vừa bất minh,
Đến mức không muốn nghĩ
Đó là chính quyền mình.
Cháu như người phụ nữ
Trong tranh Delacroix,
Guidant le peuple
Mà peuple - là chúng ta.
Cháu chỉ muốn công lý,
Dân chủ và tự do.
Tự do cho cả chúng,
Mà chúng, bọn côn đồ
Lại luôn truy bức cháu,
Dùng cả cách đê hèn.
Ngẫm mà thấy phẫn nộ.
Thấy nhục cho chính quyền.
Như vậy, tính "châm
ngôn", phản biện xã hội trong thơ ông là có vấn đề. Thành thực mà
nói, những bài thơ kiều thế này nên cho vào diện cấm xuất bản, đọc chỉ hại não
mà thôi.
Khuyên thầy Tân chân thành
nhé, thầy già rồi, nghỉ ngơi đi, đừng làm việc quá sức!
Nguồn tiengnoitre