Đọc bản dự thảo Hiến pháp lần này có nội dung
đề xuất tăng quyền cho Chủ tịch nước, mình cũng suy nghĩ đôi điều.
Mình thấy một điều lạ là, so với các vị
trí khác của bộ máy Nhà nước Việt Nam, Chủ tịch nước thường ít khi
để lại điều tiếng xấu, cái mà giới showbiz gọi là scandal.
Chính trường Việt Nam không phải “sóng yên bể lặng”
như người ta tưởng. Với xu hướng ngày càng công khai, minh bạch, những sai lầm,
khiếm khuyết của lãnh đạo cấp cao đượ lôi ra “mổ xẻ” ngày càng nhiều.
Tuy nhiên, ngược dòng lịch sử, ta thấy từ
thời cụ Hồ Chí Minh, cụ Tôn Đức Thắng, cụ Võ Chí Công, đến các ông
Trần Đức Lương, Nguyễn Minh Triết, Trương Tấn Sang, đều là những người có thực tài, có nhân cách
mẫu mực, tâm huyết, được nhân dân cảm mến ( Trường Chinh với Lê Đức Anh
có thể có sai lầm, nhưng đó là những sai lầm trong quá khứ của họ, còn
khi lên làm Chủ tịch nước, họ vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của
mình).
Trong khi các đời
Tổng bí thư, Thủ tướng, Bộ trưởng có nhiều người giỏi, một số kiệt
xuất, nhưng cũng có vị mắc phải sai lầm nọ kia...thì vị trí Chủ tịch nước
vẫn luôn đảm bảo được sự ổn định của mình.
Tại sao lại như
vậy? Có lẽ là do ĐCS Việt Nam
thận trọng và kỹ lưỡng trong việc lựa chọn nguyên thủ quốc gia. Bởi đó là người
đại diện, biểu tượng của đất nước mình trên trường quốc tế. Đã là
biểu tượng, đương nhiên phải sáng lung linh. Thử hỏi một quốc gia mà
nguyên thủ tham nhũng, lạm quyền, đời tư lắm điều khuất tất, liệu còn
không uy tín quốc gia đó trên trường quốc tế?
Lên mạng đọc các
bài viết của mấy nhà "dân chủ", thấy họ đả kích chế độ
sâu cay lắm, nhưng lại ca ngợi Chủ tịch nước. Một người cộng sản mà
được lòng cả các thế lực chống đối, hẳn người đó không phải tầm
thường. Người ta đã lựa chọn nhân sự rất kĩ lưỡng cho vị trí đó.
Lẽ dĩ nhiên, Chủ tịch nước luôn được ưu tiên lựa chọn là nhân vật nổi bật nhất về tài năng và đức hạnh.
Lẽ dĩ nhiên, Chủ tịch nước luôn được ưu tiên lựa chọn là nhân vật nổi bật nhất về tài năng và đức hạnh.
Chủ tịch
Hồ Chí Minh- lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam
Song tiếc thay, những
rảo cản của luật pháp khiến một con người như thế lại không thể có nhiều
quyền năng, chưa thực quyết định được những vấn đề “nóng” của quốc gia, dân tộc.
Kể từ khi ban hành Hiến pháp 1959, quyền hạn của Chủ tịch nước đã bị thu hẹp
rất nhiều, khiến ngưởi ta có cảm giác nguyên thủ chỉ còn là biểu tượng và
đại diện thuần túy của quốc gia mà thôi.
Thậm chí, nhiều
kẻ cơ hội còn lợi dụng uy tín của Chủ tịch nước để làm điều xằng
bậy. Chúng phạm sai lầm, gây hậu quả lớn cho nhân dân, rồi lại đem uy
tín Chủ tịch nước ra để vỗ về, an uỉ dân chúng. Trong khi với cơ chế
hiện hành, Chủ tịch nước biết rõ nhưng cũng chưa thể can thiệp sâu được
vào hoạt động của những ban, ngành chuyên môn...
Đảng nếu đã
chọn Chủ tịch nước là người xuất sắc nhất, thì hãy trao cho ông nhiều
quyền hạn và trách nhiệm cao hơn. Là nguyên thủ thì phải có thực
quyền, không thể là bù nhìn được!
Smith Peter