B: Lấy anh nhé!
G: Anh có nhà không?
B: Nhà thuê.
G: Có xe không?
B: Xe đạp.
G: Lương anh bao nhiêu?
B: 15 triệu/1 năm.
G: Hơ! Vậy anh dựa vào đâu mà bảo tôi lấy anh?
B: Anh thương em mà!
G: Thương? Thương tôi bao nhiêu? Mấy lạng, mấy cân?
B: Anh yêu em!
G: Yêu? Yêu có mài ra cơm mà ăn được không?
Chàng trai đỏ tía tai cúi mặt bước đi...
-------------------------------------------
2 năm sau...
B: Lấy anh nhé!
G: Đã có nhà chưa?
B: Không! Có biệt thự thôi!
G: Có xe không?
B: Có. 4 bánh thôi.
G: Lương bao nhiêu?
B: Anh không có lương, vì anh phải trả lương cho nhân viên.
G: Ừm! Em lấy anh.
Cô gái đã đồng ý lấy chàng trai nhưng cô không hề để ý rằng chàng trai không hề nói yêu cô.
-----------------------------------------------------
3 năm sau...
B: Mình ly hôn đi.
G: Tại sao?
B: Tôi yêu người khác rồi, cô ấy đẹp hơn cô nhiều.
G: Nhưng em mới là vợ anh.
B: Không! Cô chẳng qua chỉ thích tiền, thích xe, thích nhà của tôi thôi.
G: Chẳng phải anh nói anh yêu em sao? Em vẫn còn nhớ mà.
B: Nhưng lần đó cô không đồng ý, khi cô đồng ý thì tôi lại không hề nói điều đó. Đơn giản, vì đây là cái giá của danh vọng...
Nguồn trelang