Theo tiengnoitre
Nếu
vào địa chỉ: http://hasiphu.com/baivietmoi_108.html
các bạn sẽ thấy bài viết Thông tin sạch thông tin bẩn (Trò
chuyện với bà hàng đồng nát) của Hà Sỹ Phu (tôi nói người có bút danh Hà Sỹ Phu
là tác giả của bài này chứ chưa chắc phải ông Hà Sỹ ở Lâm Đồng vì chưa chắc đã
phải ông ấy viết).
Đại
để là Hà Sỹ Phu mang bán cho bà đồng nát một đống sách báo cũ lưu niên (cái này
chắc hẳn là rất quý nhưng không hiểu tại sao thời điểm này Hà Sỹ Phu lại quyết
định bán đi). Tổng số sách báo bà cụ cân được 12kg nhưng Phu ra vẻ trượng nghĩa
bảo bà ta chỉ cần tính tiền 10kg tức là cho hẳn bà lão đến 4 – 5 nghìn đồng.
Nhìn
thấy chồng báo của mình cũ mà chồng báo bà lão mua được trước đó còn mới nên
Phu bắt đầu câu chuyện so sánh báo của mình với chồng báo mới kia theo cách
khập khiễng, dìp hàng nhưng lại mang tính văn vẻ trào phúng như sau:
Bà lão:
Các ông nhà văn nhà báo thì sách báo thường cũ nát thế này, chứ sướng nhất là
mua báo cũ của mấy ông cán bộ to của địa phương, báo chí cứ gọi là hàng chồng
mới tinh soàn soạt, dùng gói thức ăn, gói hàng hay làm gì cũng tốt ông ạ.
Phu:
Bà là người chuyên chở toàn những thông tin quan trọng của đảng và nhà nước
đấy!
Bà
lão: Thông tin gì chẳng biết, cứ sạch là giá cao. Thằng cháu nhà tôi nó
bảo “Báo chưa qua sử dụng là báo còn trinh” đấy ông ạ...
Phu:
Cậu ấy nói trinh sạch là nói cái tờ giấy mới tinh vô tội bà ạ, chứ cái ruột bên
trong…
Câu
chuyện được Hà Sỹ Phu bỏ lửng ở đây và kèm theo những lời bình luận về "cái ruột bên trong" một cách
chủ quan và bằng những lời lẽ không thể thốt ra từ miệng một người tự nhận là
nhà văn, nhà báo ở trong câu chuyện. Nó mang đầy thiển ý cá nhân nhưng lại mạo
danh là tất cả những người đọc báo.
Tôi
xin không trích dẫn ở đây vì nó quá thô thiển, các bạn có thể vào đọc trực tiếp
theo đường link ở trên. Nhưng với tư cách là người vô tình đọc được câu chuyện
của hà Sỹ Phu tôi thấy nó cứ dở dang và xảo trá thế nào nên tôi xin bỏ qua tính
logic trong nội dung câu chuyện mà chỉ muốn viết nốt một vài lời thoại cho câu
chuyện không bị dang dở và cũng với lối văn học trào phúng như sau:
Bà
lão: Thôi ông ạ, tôi là đồng nát, cái ruột bên trong không quan trọng
miễn mua được rẻ. Nhưng báo của ông cũ quá mà đòi bằng giá báo mới thì ông có
tính tròn làm 10kg tôi vẫn thiệt. Không ngờ ông là nhà văn, nhà báo mà đầu óc
cũng kinh tế phết.
Phu:
(Cười trừ, ậm ừ cho qua chuyện vì ngượng rồi chui vô nhà).
Bà
lão đi được một đoạn bèn ngồi xuống giở đống giấy lộn vừa mua được của Hà Sỹ
Phu ra đọc để xem cái ông bán báo nói chuyện đầy ẩn ý kia đọc những gì và bà
thốt lên: À, hóa ra đồ phản động, không biết nó ăn cơm ai, uống nước ai mà sưu
tầm, sáng tác những thứ này! Bà gánh đồng nát quay lại nhà Phu.
Bà
lão: Này ông, xin trả lại ông tập báo, "cái ruột bên trong" của một tờ báo thế nào thì phải tùy
vào người đọc nó ông ạ. Riêng tôi, tôi quyết định không mua đống báo của ông dù
chỉ làm đồng nát.
Phu:
(không nói được câu nào, bê đống báo mà cứ như người nước ngoài bồng nhiên xuất
hiện ở Việt Nam)./.